Tham khảo dàn ý và một số bài văn mẫu mã kể về một lượt em mắc khuyết điểm khiến thầy, gia sư buồn được trung học phổ thông Sóc Trăng biên soạn và tổng thích hợp dưới đây.

Bạn đang xem: Kể về một lần em mắc khuyết điểm

Đề bài: Em hãy đề cập lại một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, giáo viên buồn


Dàn ý kể lại một đợt em mắc khuyết điểm khiến cho thầy (cô) giáo buồn

I. Mở Bài:

Bạn đã xem: kể về một đợt em mắc khuyết điểm khiến cho thầy, cô giáo buồn


Thứ hai tuần trước vì ở nhà ham chơi, ko học bài bác để đánh giá môn Lý nên tôi vẫn có hành vi sai trái là mở sách cùng tập trong giờ đồng hồ kiểm tra. Chính vấn đề đó đã khiến cho cô giáo buồn.

II. Thân Bài

1/ vấn đề mở đầu:

Đi học về, ăn uống cơm xong, tôi định lên phòng học bài chuẩn bị cho giờ chất vấn Lý ngày mai.Thằng bạn sát bên nhà qua rủ tôi đi dạo điện tử – một trò đùa tôi khôn xiết thích – tôi đi ngay, định đùa một lát rồi về nhà học bài.

2/ sự việc diễn biến:

Trò chơi hấp dẫn quá nên tôi về bên khá trễ.Tôi bị tía mắng: đến lớp về không lo học bài bác mà lại đi dạo (may là ba không biết tôi đi dạo điện tử, nếu không thì tôi gầy đòn). Ba bảo tôi về phòng học bài.Tôi lí nhí xin lỗi cha và nhanh chân về phòng. Lúc đi qua phòng anh trai, tôi thấy ti vi đang chiếu phim “Hiệp sĩ nhẵn đêm”. Sao lại các thứ lôi kéo thế này? làm thế nào đây? “Xem một tí thôi rồi về học tập bài” – tôi trường đoản cú trấn an mình.Phim xong xuôi khá muộn, nhì mắt tôi díu lại. Tôi ngủ một mạch mang lại sáng.Tôi choàng tỉnh cùng quáng quàng chạy cho lớp.Tiết đầu là giờ soát sổ Lý. Cả lớp yên phăng phắc vì ai ai cũng chăm chú làm bài.Tôi cực kỳ bối rối. Đầu óc trống rỗng không một chữ thì có tác dụng sao? vào đầu tôi hiện thị rõ điểm không tròn vo như chế giễu cợt cùng cây roi mây trên tay bố. – Thôi, đành liều vậy. Tôi mở vở bài xích tập với sách giáo khoa ra. Mặt lấm lét vừa chép vào bài kiểm tra vừa coi chừng cô giáo.Đúng là “Thiên bất dung gian”. Tôi đang cặm cụi chép thì gia sư xuất hiện. Tôi nhanh lẹ gấp giấy tờ cất vào ngăn bàn. Cô hotline tôi đứng lên. Cả lớp đổ dồn hầu như cặp góc nhìn tôi. Tôi chối phắt ngay tuy nhiên trước đông đảo lời lẽ tình thực của cô tôi đã cúi đầu dấn lỗi. Phương diện tôi nóng ran, tôi cực kì xấu hổ.

3/ sự việc kết thúc:

Cô bảo tôi xuống phòng giám thị cùng viết bạn dạng kiểm điểm.Tôi cực kì ân hận, xin lỗi cô và hứa không bao giờ tái phạm.Cô tha lỗi mang lại tôi với khuyên tôi đề nghị chăm học và buộc phải trung thực nhấn lỗi.

III. Kết Bài

Tôi vô cùng ăn năn trước lầm lỗi của mình.Tự hứa hẹn với phiên bản thân sẽ bỏ hết trò đùa vô bổ, âu yếm học hành để cha mẹ vui lòng cùng thầy cô không bi tráng nữa.

——-

Những bài văn chủng loại kể về một đợt em mắc khuyết điểm khiến cho thầy, cô giáo bi quan được review cao

Bài văn mẫu mã 1

Là học tập sinh, cứng cáp hẳn ai cũng đã một lần lầm lỗi, phạm không nên lầm khiến cho thầy cô phải bi thiết phiền. Trong cả tôi cũng vậy, chỉ vì chưng một lần ko học bài môn Lý, tôi đã trở nên điểm kém khiến cho cô giáo phải ai oán lòng tương đối nhiều về tôi. Tuy nhiên cô đang tha thứ mang lại tôi nhưng mà tôi cũng quan trọng nào quên được việc mình đã làm ngày hôm ấy.

Tối hôm đó, tôi đã xem kĩ thời khóa biểu để chuẩn bị bài cho 1 ngày hôm sau. Tôi quan sát vào thời khóa biểu cùng không thấy môn nào đề xuất học bài bác cả, ngoài môn Lý. Tôi định học bài bác nhưng vì lơ là và chủ quan mang đến rằng, lần trước tôi đã trả bài bác và được điểm cao rồi nên không cần thiết phải học bài làm cái gi nữa mất công. Cố là, sửa soạn cặp xong, tôi tức thì chạy đi xem tv cho thỏa thích. Sáng sủa hôm sau. Vào lớp học, các bạn thì ríu rít ôn bài trong lúc đó, tôi thì chỉ lo ngồi tán gẫu chuyện trên trời, dưới đất với tập thể bạn. Ít phút sau, gia sư từ xung quanh cửa lao vào lớp. Cửa hàng chúng tôi đứng dậy chào cô một cách nghiêm trang. Cô đồng ý chào chúng tôi rồi ra hiệu cho phép ngồi xuống. Cô chứa giọng nói: “Cả lớp mang giấy ra làm soát sổ mười lăm phút”. Nghe dứt câu nói ấy, tôi bất giác giật mình và ban đầu lo lắng. Tôi luống cuống lấy tập ra định xem được phần nào tuyệt phần đó tuy nhiên không kịp nữa rồi. Cô ban đầu đọc đề, tôi viết đề vào giấy bình chọn mà trong tim lo âu, thấp thỏm. Cô phát âm đề xong, chúng ta ai nấy đều tập trung làm bài, riêng tôi thì nhìn vào đề bài, nó biết tôi nhưng mà tôi nhìn nó sao mà lại lạ lẫm. Tay tôi như không vắt nổi cây viết, vừa viết vừa tẩy xóa trong khi đó các bạn xung xung quanh thì không còn sức tỉnh bơ mà làm bài. Thời gian trôi qua nhanh thật! sắp tới hết thời gian mất rồi! chỉ với vài phút là nên nộp bài trong lúc đó tờ giấy bình chọn của tôi trắng tinh thật đẹp mắt bởi chưa tồn tại chữ viết làm bài xích nào trong các số ấy cả.

Lúc ấy, tôi tá hỏa thật sự, loay hoay hỏi bài các bạn xung quanh. Nhưng ngoài ra cái lắc đầu và ánh nhìn thương hại, tôi chẳng nhận thấy điều gì khác bởi ai cũng đều đang hoạt động gấp rút với thời gian cho bài xích làm của mình. Ngay trong lúc đó, tôi chỉ mong muốn gục đầu xuống bàn cùng khóc thôi. ở đầu cuối thì thời hạn làm bài xích cũng qua đi, các bạn ai ai cũng nộp bài xích với bài làm đầy chữ và khuôn mặt tự tin còn riêng tôi thì chỉ gồm tờ giấy trắng. Tôi bỗng nhiên thấy mũi mình hơi cay cay, khóe mắt rảnh trào ra số đông dòng lệ muộn màng mà lại tôi cũng nỗ lực kìm nén lại vì không thích cô và các bạn thấy điều tệ hại đó. Về tối hôm đó, về nhà, trong tâm tôi rối như tơ vò với biết bao lo ngại không yên, không dám đối diện cùng với ba người mẹ của mình. Tôi lẳng im đi ngủ.

Sáng hôm sau, tôi vào lớp với gương mặt vẫn mừng húm như ngày nào. Nhưng đến khi cô phát bài bác ra tôi new sực lưu giữ chuyện ngày qua và bắt đầu lo lắng mang đến số điểm của mình. Tôi cầm bài làm bên trên tay, quan sát vào số điểm. Con số 0 thật là lớn tướng, cô ban đầu ghi điểm, cô đọc tên các bạn rồi đến lượt tôi. Dịp đó, tim tôi đơ thót lên. Tôi vùng dậy và mạnh dạn nói: “Dạ thưa cô, tám ạ!”.Cô không nghi hoặc gì nhưng cứ ghi vào sổ. Tôi thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống. Nhưng lại rồi tôi lại cảm thấy bồn chồn, khó tính trong lòng. Xúc cảm ấy làm cho tôi bứt rứt đến cực nhọc chịu.

Vài ngày sau, tôi gặp mặt cô, nói với cô sự thật sau bao ngày tôi suy nghĩ, đắn đo. Cô ko nói gì, chỉ sửa điểm lại cho tôi đúng với con số thật của mình. Lúc ấy, trông nét mặt cô hơi nghiêm trang trộn lẫn trong các số đó là một chút buồn rầu, thất vọng. Tôi xin lỗi cô lần tiếp nữa và quay về chồ ngồi. Trong veo buổi học tập đó, tôi có cảm giác như dịp nào cô cũng chú ý tôi. Dẫu vậy tôi cảm giác nhẹ nhõm vì mình đã dám can đảm nhận lỗi và thay thế sai lầm.

Qua bài học kinh nghiệm đó, tôi thấy bản thân thật gồm lỗi cùng với cô. Tôi ao ước rằng mọi bạn đừng lúc nào giống như tôi, điều đó không tốt và đang khiến cho người xung quanh mất ý thức với bọn chúng ta. Riêng biệt tôi, tôi sẽ nỗ lực học tập chăm chỉ, siêng năng hơn để không hẳn làm cho thầy cô, phụ huynh buồn lòng nữa.

Bài văn chủng loại 2

Tôi hay tự hào vày mình luôn luôn “nổi tiếng” với hồ hết trò quậy phá của mình. Tất cả khi tôi rúc nguồn vào bãi cát, đợi ai đi qua là “hù” một cái. Cũng có những lúc tôi treo mấy bịch nước lên cành cây, chỉ việc một láng dáng rất gần gũi trên nẻo đường xa tiến lại là “ùm” một cái “mát lạnh chổ chính giữa hồn”. Cũng chính vì thế buộc phải tôi được tôn lên làm “hiệp thiếu nữ giang hồ”, oách như …cóc. Thế nhưng những trò quậy phá của tôi không làm cho ai giận, đơn giản vì tôi biết “lựa người mà thí nghiệm” thôi. Vậy mà có lúc tôi không thể quậy phá nghịch ngợm thì tôi lại gây nên những lỗi lầm làm cho “nạn nhân” của tôi buồn vô hạn. “Nạn nhân” cơ mà tôi nói tới đó là cô giáo chủ nhiệm của mình năm ngoái. Hễ mỗi khi nhớ lại là tôi thấy bứt rứt khó tính trong lòng.

Đó là một trong câu chuyện bi ai năm lớp bảy của tôi. 1 năm rồi tuy thế tôi nhớ cực kỳ rõ. Vào 1 trong các buổi sáng đồ vật hai, trời đẹp, cảnh đẹp, bạn cũng đẹp tuy vậy chỉ bao gồm tôi là ko đẹp bởi vì tôi đang bi lụy rầu, băn khoăn lo lắng và hồi vỏ hộp – nội dung bài viết khảo sát ra về bên tôi chưa chấm dứt để nộp mang lại cô giáo. Giờ xin chào cờ hôm ấy tôi chẳng nghe được gì và cũng chẳng phấn chấn gì. Đáng lẽ thời điểm đó tôi hoàn toàn có thể “tranh thủ” mang ra viết tiếp mà lại chẳng hiểu sao tôi lại không làm mà lại cứ ngồi thừ ra. Khi tiết xin chào cờ kết thúc, gồm lớp đàn lượt ra về, gồm lớp vào học tập tiếp ca sau. Còn bảy đứa trong đội tuyển chúng tôi, gồm bao gồm Oanh, Vi, Nhi, Duyên, Phương, Tú phải ở lại để học tu dưỡng thêm. Shop chúng tôi chờ rất mất thời gian mà cô vẫn chưa đến. Đứa than vãn: “Bài của tui dở ẹc à!”, đứa thì thảnh thơi: “Tui làm cho cũng tạm ổn”. Bọn chúng nó hí hửng chuyền bài cho nhau xem, bình phẩm tán loạn. Nhưng mà trong nhóm có nhỏ Oanh với tôi chưa làm bài. Tranh thủ nó xộc vào thư viện cùng mở vở làm liền, tôi cũng vội vàng lao theo. Mà lại vừa viết được dăm bố câu, tôi lại bị những mẩu truyện của mấy chúng ta làm bài bác rồi cuốn theo. Vui quá! thay là bài bác vở lo lắng hay hồi vỏ hộp tôi rất nhiều dẹp sang một bên…

suốt thời gian chờ đợi ấy cửa hàng chúng tôi đi lòng vòng xung quanh sân trường, rồi ngồi trên ghế đá tán dóc đủ rất nhiều thứ chuyện trên trời dưới đất, cười cợt đùa ồn ã rồi chạy xuống căng tin cài đặt quà ăn uống vặt. Thỉnh thoảng lưu giữ lại vụ bài bác tập về công ty tôi cũng đều có lo có sợ nhưng hầu hết trò vui lôi kéo quá cần nó khiến tôi nhắm mắt có tác dụng ngơ, và tự nhủ: “Trễ vượt rồi, kiên cố cô không đến đâu. Vả cô tất cả đến thì cũng không nhớ việc ra bài bác cho chúng tôi đâu cơ mà lo.” Đến khi loại Oanh làm kết thúc bài, hãnh diện đem ra khoe với chúng tôi thì nỗi lo ngại của tôi vẫn thành nỗi buồn. Vậy là trong cả nhóm đứa nào cũng đều có bài, chỉ trừ tôi, cơ mà tôi lại là đứa học cũng khá và được cô đặt ý thức lớn nhất trong nhóm chứ đâu phải bình thường …

Đang lo buồn, thì cơ rồi, láng dáng không còn xa lạ của giáo viên đang mở ra ngoài cổng trường. Giờ đồng hồ “tử hình” cũng đã đến. Thầy giáo vội vã vào phòng học tập quen thuộc dành riêng cho đội chúng tôi. Cô xin lỗi vì chưng có bài toán nhà bỗng xuất nên đã đi đến trễ khiến cửa hàng chúng tôi phải chờ, rồi cô âm thầm ngồi vào bàn cùng nghiêm nghị nhắc chúng tôi: “Nộp bài điều tra đi những em!”. Chúng ta lẹ buôn bản chuyển bài cho cô. Khi cô coi sơ qua xấp bài bác thì ngạc nhiên lên tiếng: “Sao chỉ có sáu bài xích vậy những em? Em nào chưa làm bài xích vậy?”. Cùng tôi cúi gầm mặt rụt rè lên giờ đồng hồ nghe nhị má nóng bừng: “Thưa cô, em ạ!”. Cô gửi hướng nhìn sang tôi không bởi lòng. Phần lớn trách móc của cô ấy lúc đó chẳng tất cả gì sai, tuy vậy chẳng phát âm sao thời gian đó tôi giận trái lại cô. Tôi ngang bướng lên tiếng: “Nhưng em bận lắm ạ! Đây đâu có phải là bài khám nghiệm định kì đặc trưng đâu cô !”. Tôi nói là nói vậy thôi chứ tôi biết cực kỳ rõ đây là bài khảo sát năng lực đợt một mang đến đội chúng tôi, và có thể thầy giáo hiệu trưởng vẫn kiểm tra công dụng ngay hôm sau.

Chính do vậy nên, sau khi câu nói bướng vừa vọt thoát ra khỏi miệng tôi, là 1 sự ân hận hận vây kín. Phương diện cô tôi đanh lại, ánh nhìn như bao gồm một đám mây mờ nháng qua đầy vẻ bế tắc và giá lạnh làm sao! “Lấy sách ra, bây giờ ta học thơ những em!”- mãi mang đến năm phút sau cô giáo bắt đầu cất tiếng. “Ôi. Thầy giáo muôn vàn kính yêu của em. Thiệt sự em vẫn quá đần độn dốt với hỗn xược khi khi há miệng to ra nhằm nói với cô câu ấy.” cùng tôi biết là cô đang giận tôi gớm ghê lắm bởi suốt buổi học hôm đó cô không quan sát tôi cùng không nói cùng với tôi một câu nào. Tiếp nối cô vẫn còn buồn, dù liền hôm tiếp đến tôi vẫn mang bài đến nộp cho cô. Tôi không dám xin lỗi cô do thái độ hờ hững ấy tuy nhiên trong lòng luôn ray rứt rằng chần chừ cô có bị thầy hiệu trưởng khiển trách vì lỗi ko quản lí giỏi học sinh không?

Từ hôm ấy, niềm tin tôi gần như là suy sụp, cứ vẩn vẩn vơ vơ. Tôi không còn tinh nghịch chòng ghẹo chọc phá mọi người như lời tôn xưng là “hiệp nữ giang hồ” nữa. Thời gian nào tôi cũng nghĩ mang lại “chuyện ấy”. Tôi vừa giận mình kinh khủng khiếp vừa hối hận tràn trề. Nhưng lại có hối cũng cũng đã muộn rồi. Tín đồ ta cho rằng “Lời nói gió bay” nhưng với tôi thì lời đã nói ra rồi thì ko có gì rút lại được? cùng dù tôi bao gồm cố cách mấy cũng vẫn không dám lại ngay sát cô để nói một đòi hỏi lỗi và muốn cô tha thứ mang lại tôi. Tôi biết cô bao dong lắm nhưng mà nỗi day xong ấy cứ dính theo tôi mãi (vì chỉ 1 tuần sau là cô lại vui vẻ truyện trò cùng tôi như không có gì xẩy ra vậy).

Đến bây giờ, khi tôi vẫn là một học sinh lớp tám rồi, tôi vẫn chưa thể mở miệng to nói lời xin lỗi thuộc cô, vị tôi quá ngần ngại và không tự tin ngùng hay vị mặc cảm tội ác tôi cũng không khác nhau được. Mặc dù vậy trong trái tim tôi lúc nào cũng vang lên bốn tiếng: “Em xin lỗi cô!” với mong muốn điều thầm kín đáo này sẽ đến với cô như một phép thuật tôi vẫn thường hiểu thấy trong cổ tích nhằm cô không thể phải bi quan vì đều đứa học trò bởi ham nghịch mà phát ngôn vô tâm như tôi.

Các các bạn ạ! Thầy cô là những người dân đã sinh ra chúng ta lần sản phẩm công nghệ hai, mọi con người ấy mũm mĩm không khác gì phụ huynh ta vậy. Chính vì vậy ta không được thiết kế những điều sai trái, mắc phần nhiều lỗi lầm không đáng tất cả để thầy cô yêu cầu buồn. Ta phải biết kính trọng yêu quí thầy cô như phụ huynh chúng ta, đừng làm cái gi để phải hối hận ray rứt suốt cuộc đời. Mẩu truyện buồn của mình sẽ là bài học kinh nghiệm đáng nhớ không những cho tôi mà cho tất cả những ai là học trò. Hi vọng nội dung bài viết nhỏ của tôi sẽ bật lên được yêu cầu tha lỗi mang đến với cô -cô giáo yêu thương quí của em. Bởi thế tôi bắt đầu thôi day xong xuôi về mình.

Bài văn mẫu mã 3

Trong cuộc đời của mỗi con người, ai chẳng bao gồm lần mắc lỗi. Lỗi lầm, yếu điểm là một trong những phần không thể thiếu nhằm mỗi bạn cũng có thể trưởng thành và lớn lên. Tôi cũng đã có lần mắc số đông khuyết điểm làm cho thầy cô giáo đề xuất buồn. Đó là kỉ niệm của năm học lớp 8.

Tôi là một trong đứa nghịch ngợm trong lớp. Mẫu tuổi này là tuổi ưa thích được biểu thị và được người khác thừa nhận mình là người lớn nhất. Nên lúc ấy, dòng tôi của mình rất lớn. Chỉ việc không vừa lòng mình, tôi sẵn sàng tỏ thái độ khó chịu ngay. Thậm chí là còn sẵn sàng gây gổ, chiến tranh với các bạn khác nữa. Mặc dù thế thành tích học tập của tôi luôn nằm trong đứng top 10 của lớp. Các cô chính vì vậy cũng một đôi mắt nhắm, một mắt mở cho qua. Chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng. Chính vì thế nhưng mà tôi càng ngày càng được đà, lấn lướt hơn.

Hôm ấy, tôi đến lớp sớm. Tiết đầu tiên của buổi học bây giờ là ngày tiết Văn. Nằm trườn trên bàn nhìn các bạn lục tục đi vào lớp, tôi đang lưu ý đến xem tất cả trò gì mới có thể chơi trong giờ tuyệt không. Trong đầu tôi đột lóe lên một cái. Tôi suy nghĩ ra trò chơi mới rồi . Hôm trước tôi gồm mua một ít bột màu, vẫn tồn tại để trong cặp sách. Giờ trống vang lên báo hiệu giờ vào lớp đang đến. Cả lớp ra bên ngoài xếp hàng. Bản thân tôi ngồi lại lớp vị lí bởi chân bị đau, dịch chuyển không được. Chờ các bạn ra quanh đó hết, tôi đem gói bột màu sắc trong cặp ra ngoài, đi lên phía bình nước, đổ tất cả vào rồi lấy một loại đũa, khuấy số đông lên. Dứt xuôi, tôi trở về chỗ ngồi của mình như không có chuyện gì.

Tiết học bước đầu như phần đông ngày, cho đến khi cô Thủy – cô giáo dạy Văn, cũng chính là cô nhà nhiệm của tôi mang lại bình nước để đưa một cốc nước thì số đông thứ đang không thông thường nữa. Cô vừa mở vòi nhằm nước tung xuống liền hoảng loạn đánh rơi khiến cho cái ly rơi xuống tan vỡ tan tành. Cả lớp giật mình, ồn ảo hẳn lên. Bên dưới sàn bên nước lênh láng, một màu đỏ rực chói mắt. Cả lớp tưởng ngàng. Mấy bạn nam vào lớp chạy lên vị trí cô, mở bình nước để nhìn xem. Cả bình nước phần đông chuyển sang màu đỏ rực. Cô Thủy bình tâm lại, bảo mấy chúng ta nam lấy chổi để vệ sinh sàn cảnh giác tránh chúng ta bị trượt ngã. Rồi bảo mấy các bạn khác bê bình nước đi đổ. Cô tăng trưởng phía bàn giáo viên, ngồi xuống chú ý cả lớp. Lừng chừng có cần do chột dạ hay không mà tôi cảm thấy ánh nhìn cô tập trung vào tôi. Tuy nhiên không, cô tĩnh mịch một cơ hội rồi nói:

– bạn nào trong lớp mình đã làm việc này?

Cả lớp lại nhao nhao nhao lên, làm gì có ai mà nhàn hạ đi bày trò ra có tác dụng gì, cùng cũng không người nào nhận mình làm. Tôi ngồi yên, không a dua theo mấy đứa trong lớp bao biện cọ. Cô Thủy quan sát tôi, tim tôi nảy bạo phổi lên một cái, chẳng nhẽ cô biết là tôi làm luôn rồi sao? ví dụ lúc tôi đổ túi bột vào thùng nước, không người nào trong lớp cơ mà. Sao cơ mà cô biết được? Nghĩ cố tôi thấy vững vàng tin hơn, vẫn ngồi lặng như không có chuyện gì xảy ra. Cô dừng góc nhìn ở tôi thọ hơn. Càng cơ hội tôi càng thấy chột dạ. Cô nói, giọng ngặt nghèo hơn:

– Cô hỏi lại, các bạn nào vào lớp đã làm việc này?

Cả lớp đang ồn ào bỗng nhiên im phăng phắc. Chắc hẳn rằng vì chưa lúc nào cô lại nói cùng với lớp bởi giọng điệu ấy. Trong tuyệt hảo của bọn chúng tôi, cô Thủy là 1 trong cô giáo khôn xiết hiền lành, sát gũi, thân thiện, chưa lúc nào cô biết nổi gắt với ai cả. Mặc dù vậy hôm nay, cô bỗng dưng nghiêm giọng chỉ vị một việc mà tôi chỉ ra rằng không lớn tát lắm. Vày mọi tín đồ cũng không ai uống đề nghị thứ nước pha trộn bột color ấy. Không gian trong lớp trở nên căng thẳng mệt mỏi hơn bao giờ hết. Cô vẫn nhìn chúng tôi, nhưng mà cả lớp không có bất kì ai đứng lên thừa nhận lỗi. Tất nhiên là cầm cố rồi, vì fan làm là tôi mà, tôi không nhận thì làm gì có ai dấn lỗi nữa.

Tôi thấy cô nhìn về phía tôi nhiều hơn, ánh nhìn cô như mong đợi điều gì đó. Tôi thấy thật kì lạ. Chắc hẳn rằng cô đang biết là do tôi làm và đang chơ tôi đầu thú đây mà. Nhưng nếu tôi đầu thú thì tôi sẽ bắt buộc chịu cơn thịnh nộ của cô, còn mất phương diện nữa. Còn nếu không nhận tội thì, đôi mắt mong hóng kia của cô…Cuối cùng, giờ đồng hồ trống hết giờ vang lên khiến cho cả lớp thở phào, không khí căng thẳng mệt mỏi của lớp cũng ko còn. Cô Thủy thu dọn vật dụng đạc của chính mình rồi nói với chúng tôi trước khi rời ra khỏi lớp:

– Cô rất buồn!

Nói rồi, cô liếc quan sát tôi rồi đi lên phòng giám hiệu. Cả buổi học hôm đấy tôi cứ nghĩ về mãi về ánh nhìn của cô thời gian cuối giờ. Tôi thấy trong góc nhìn cô là sự thuyệt vọng rất lớn, cả một nỗi buồn bao phủ nữa. Tôi cứ nghĩ về tới ánh nhìn của cô nhưng không sao triệu tập vào bài bác học của các thầy cô trên lớp được. Cuối cùng tôi quyết định sẽ sinh sống lại chạm mặt cô để thú nhấn tội lỗi của mình. Tôi biết, cô sẽ tha thứ mang đến tôi thôi. Hết giờ học, tôi đủng đỉnh thu dọn sách vở. Chờ chúng ta về hết, tôi định đi kiếm cô thì thấy cô đã đứng trước cửa ngõ lớp, như thể cô biết kiên cố tôi sẽ ở lại vậy. Tôi tiến lại phía cô, khẽ nói:

– Cô ơi, em…em xin lỗi. Em là fan đã đổ bột màu vào bình nước cô ạ. – Tôi ngấc đầu lên nhìn cô, ánh nhìn cô vẫn chú ý tôi chăm chú, như đang ngóng tôi nói tiêp, em chỉ hy vọng đùa một chút ít thôi. Em bất ngờ cô lại giận duy trì như vậy. Cô ơi, em thực thụ xin lỗi cô ạ!

Cô tĩnh mịch một lúc rồi bắt đầu nói, vẫn bởi giọng nói ngặt nghèo như thời gian trên lớp:

– Cô thiệt sự vô cùng giận Phong ạ. Em gồm biết đây là lần sản phẩm công nghệ mấy em bày trò nghịch ngợm như vậy rồi không? phần lớn lần không giống không nói, tuy thế lần này cô nghiêm nhặt phê bình em. Bột màu sắc em mua, em gồm biết nó dùng đề làm những gì không? tín đồ uống chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, em đổ vào nó, xúc tiếp trực tiếp em tất cả bị ảnh hưởng không Phong? Em đã bao nhiêu tuổi rồi? bao giờ em bắt đầu chịu lớn?

– Em…em…- Tôi đứng trước phương diện cô ấp úng

– Cô mong muốn em suy xét về những bài toán mà em đã làm, một bí quyết thật nghiêm túc, Phong ạ. Em đã béo và em sẽ yêu cầu học cách phụ trách về việc làm của mình, dù phệ hay nhỏ. Cô tin là em hiểu đều gì cô nói. – Giọng cô nhẹ lại, bây giờ em còn nghỉ ngơi đây, cô vẫn đang còn thể bao bọc các em, mà lại mai này khi những em béo lên và ra bên ngoài đời kia, giả dụ em không vững vàng, không đủ mạnh bạo , không biết phương pháp cư xử, họ sẵn sàng chà sút em. Em đọc chứ?

– Vâng, em đọc cô ạ. Em cảm ơn cô! – tôi nói lí nhí.

Xem thêm: Soạn Bài Truyện An Dương Vương Và Mị Châu Trọng Thủy Bai Giang

Mãi mang đến tận bây giờ, tôi bắt đầu hiểu đông đảo lời dạy của cô có mức giá trị với tôi như vậy nào. Tôi đã làm cho cô buồn lòng, tôi rất hối hận hận bởi điều đó. Mà lại cũng chính vì thế mà tôi béo hơn, tôi học tập được cách chịu trách nhiệm với hành vi của mình. Tôi thấy mình trưởng thành và mập hơn. Toàn bộ là nhờ vào cô.

———

Trên đây là dàn ý cùng một vài bài văn mẫu mã kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến cho thầy, cô giáo buồn bao hàm những bài văn chọc lọc nhưng đọc tài liệu đang sưu tầm. Còn không ít những bài xích văn mẫu hay và có lợi chờ những em tham khảo. Chỉ việc truy cập vào trang trung học phổ thông Sóc Trăng là thấy tức thì nhé. Chúc những em học xuất sắc hơn môn văn chủng loại lớp 8